
LTS: Tạo hóa cho loài người quyền sống và khi chết đi được yên nghỉ theo những bí quyết tôn kính nhất. Thế nhưng, với những hài nhi bị tước quyền sống ngay từ trong bụng mẹ thì còn có số mệnh chẳng thể phũ phàng hơn.
Nhiều người đặt thắc mắc, ở các thành phố lớn, các khu công nghệ, nơi tập trung đông dân thì sau khi tước bỏ quyền sống, cả ngàn hài nhi ấy sẽ được chuyển đi đâu, mai táng thế nào?
Trả lời câu hỏi đó, chúng tôi đã tận thấy một sự thật hoảng hồn, phần lớn những hài nhi đó được người ta chuyển thẳng vào… bãi rác.

Như đã nói ở bài trước, theo sự giục giã của lương tri, chàng tuổi teen Nguyễn Văn Sơn đã không tiếc nuối thời gian, công trạng, và chịu nhiều điều tiếng để đi góp nhóp những hài nhi mà người ta đang tâm loại bỏ trong hậu sự rác mang về chôn cất.
Chấp nhận cưới mẹ để kiểm soát an ninh… con của người ta
Ngày ở Vinh, hễ nghe tin bạn nữ nào trót dại, lỡ mang bầu mà đang có yêu cầu phá bỏ thì bằng phổ thông cách thức, Sơn tìm tới để khích lệ, yên ủi rồi khuyên cô gái ấy giữ lại giọt máu của mình.
Chính bởi nghĩa cử này mà Sơn suýt thành chồng của một cô gái mà cậu chẳng hề có tình yêu.
Cô gái ấy bởi tin lời tuyến phố mật của bạn trai nên đã hiến dâng gần như. Biết cô có bầu, gã trai kia đã quất ngựa truy vấn phong. Đau khổ, cô gái ấy đã định cứu vãn đời mình bằng cách thức giải quyết cái thai đã lùm lùm trong bụng.
Hay tin, Sơn vội vàng tậu tới nơi cô ta ở trọ. Sau một hồi thuyết phục không thành, Sơn bảo, nếu em sợ không lấy được chồng thì anh sẽ lấy, con em cứ đẻ ra để anh nuôi.
Mấy ngày đầu, cô gái đó cũng chẳng tin nhưng thấy Sơn đon đả chăm nom, mến thương thì đã tin lời Sơn nói.
Sơn chăm người đàn bà mang bầu này hệt như người chồng hãn hữu muộn chăm cung phi. Để cô gái yên tâm sinh nở, Sơn dẫn cô ta về nhà bản thân công bố. Bố mẹ Sơn ban đầu đã phản đối khốc liệt. Tất nhiên, nhân thức tính con, ông bà cũng đành ưng ý cảnh đất phải chịu giời.

Khi ốm trai kháu khỉnh của cô gái chào đời, giữ lời, Sơn rục rịch chuẩn bị mọi thứ cho chuyện trăm năm.
“Thương cô ấy một thì thương đứa nhỏ mười nên em mới liều thế chứ. Đương nhiên, đến khi sẵn sàng cưới thì cũng thấy lo lo”, Sơn kể.
Điều Sơn lo lắng là chẳng thể đem vui vẻ thật sự tới cho cô gái đã buồn bã vì lỡ dở ấy bởi giữa nhì người chưa bao giờ sống sót tình yêu.
Thấy Sơn thỉnh thoảng ngồi trầm tư mặc tưởng một chính mình, cô gái ấy đã hiểu ra điều. Một buổi, khi Sơn đi khiến cho, cô ấy đã gói ghém hành lý rồi bồng con ra đi.
Trong lá thư chia tay, cô gái ấy bảo, Sơn là ân nhân của đời cô và cả đời con cô nữa. Giả dụ không có sự cưu mang của Sơn thì con cô chẳng thể sống sót trên cõi đời này.
Sơn bảo, sau này, khi kể chuyện của cô gái đó cho một người bạn nghe, anh này đã cực kì xúc động. Như duyên số bố trí, sau một thời điểm tương hỗ thì người bạn này đã cùng cô gái kia thành cung phi thành chồng.
Trộm hài nhi - “nghề” gian nguy
Công ti nơi Sơn khiến cho việc chuyển ra khu công nghệ Im Phong (Bắc Ninh) chừng mực hơn 2 năm trước.
Sơn bảo, ra khu công nghệ này, sau khi ổn định chốn ở, chỗ khiến cho thì việc đầu tiên mà Sơn khiến cho đó là đi “dò xét” tình hình… nạo phá thai.

Vậy là như lần mới chân ướt chân ráo xuống Vinh, cứ sau ca làm việc thì Sơn lại lọ mọ tới các bãi rác để lượm nhặt hài nhi. Thấy khiến việc một bản thân mình thì… quá chuyên chở, Sơn đã sắm tới những công nhân đồng hương để họ hỗ trợ.
Sơn sắm cộng sự là những cô gái hiền đức bởi ý nghĩ phụ nữ thì sẵn có tình mẫu tử dù chưa một lần khiến cho mẹ.
Nghe Sơn giới thiệu yêu cầu của bản thân mình, thuở đầu những cô gái ấy đều giãy nảy. Thân con gái, đi ra ngoài tối còn giật mình thon thả thót huống chi đối diện với những sinh linh tội nghiệp mà phần nhiều cơ thể chẳng còn nguyên vẹn.
Nhưng rồi bền chí vận động, nắm bắt được việc làm cho cao niên của Sơn, nhiều bạn trẻ đã gật đầu ưng thuận.
Có được những cộng sự, Sơn mở đầu triển khai ý tưởnrg của bản thân. Cả nhà gái được Sơn phân công đến bệnh viện, đến các phòng khám tư để chuyển di xin những hài nhi mà người ta vừa phá bỏ.
“Có nơi thì sau vài lần di chuyển thì họ nghe ra, họ đồng ý cho mình. Nhưng cũng có nơi nói thế nào họ cũng không chịu, thậm chí đuổi thẳng cổ lỗ”, Sơn kể.
Với những nơi không xin được thì Sơn và quần chúng quyết định trộm cắp. Cứ khi đêm xuống, khi phòng khám đó đóng cửa đi ngủ thì các thành viên trong lực lượng của Sơn sắm tới.
Nơi nào phòng khám đó vứt rác thải thì nơi đó có hài nhi, kinh nghiệm của Sơn đã chỉ ra yếu tố đó.
Hàng ngũ của Sơn giờ có hơn chục người. Mỗi người được giao “đảm đang” một phòng khám. Và, chẳng người nào bảo ai, cứ quá 12 giờ đêm thì lặng lẽ lấy xe máy xuất phát “thực thi nhiệm vụ”.
Phi xe đến mục tiêu, nhanh nhẹn tấp vào kiếm tìm nếu thấy, hoặc không thấy thứ mình cần tìm thì cũng phải nhanh lẹ lên xe dời khỏi hiện trường. Sở dĩ dân chúng phải “tác nghiệp” thật với tốc độ cao bởi sự chủ nhà nhận thấy.
“Nếu họ phát hình thành thì ngay tức khắc lần sau họ sẽ vứt hài nhi ở chỗ khác. Như vậy thì lại mất công theo dõi, lần tậu”, Sơn bảo.
Theo lời một thành viên trong đội ngũ của Sơn thì công tác của họ còn hơn cả “nghề nguy hại”.
“Ban đêm khuya khoắt lại ủ ấp khư khư bọc “chiến lợi phẩm” thì khách hàng nào chẳng nghĩ bản thân mình là kẻ xấu. Để người ta bắt được thì sẽ no đòn”, thành viên này chia sẻ.
Chiếc tủ lạnh chứa linh hồn và những “mùa” phá thai đau buồn
Chừng 1-2 giờ đêm thì “lực lượng đạo chích” của Sơn trở về “đại bản doanh”. Lúc này, họ mới kiểm tra kỹ càng những thứ mà mình lượm được.
Những cô gái hiệ tượng rụt rè nhút nhát nhưng khi vào việc thì bạo gan cực kì. Các cô phân loại những rác bẩn bám theo thi thể hài nhi rồi làm cho vệ sinh cho những sinh linh tội nghiệp đó.
Khi vệ sinh hoàn thành cho các tí hon, Sơn đặt chúng trước ban thờ rồi thắp nến cầu nguyện. Chấm dứt đâu đó thì đặt các nhỏ xíu vào tủ lạnh để bảo quản, giảm thiểu sâu bọ xâm nhập.

Cuối tuần hoặc khi tủ lạnh đã đầy thì Sơn cùng quần chúng vượt mấy chục cây số đưa các bé bỏng đến an táng tại một tha ma ở Sóc Sơn (Thủ đô).
Sơn bảo, bất cứ đêm nào Sơn và đại chúng cũng rơi lệ bởi các hài nhi mà mình mua được. Có đêm, nhóm kiếm được cả trăm em. Có em đã rõ cả chân tay, mặt mũi.
Cũng như phổ thông ngành nghề nghề khác, công tác của Sơn và các cộng sự cũng có mùa bận rộn. Sơn gọi là mùa bởi những khi ấy, hài nhi bị ném tham gia quan tài rác phổ quát hơn.
Theo đó, cứ Trung thu, Valentine, ngày 8-3 qua đi độ hơn 04 tuần thì quần chúng tíu tít bởi có vô kể những hài nhi phải rời xa bụng mẹ.
“Trung thu là tết thiếu nhi, mà sao người lớn cứ đi chơi phổ thông, chơi nhiều rồi lại làm liều…”, Sơn đọc lại bài đồng dao bằng giọng bi thiết bi tráng.
Theo Sơn thì những hài nhi xấu số trên phần lớn là của công nhân. Sơn khẳng định nhân tố đó là bởi cứ tới cuối bốn tuần, khi các doanh nghiệp nhất tề trả tiền công thì lượng hài nhi mà nhóm Sơn mua được tăng bỗng nhiên biến.
“Công nhân phần nhiều là nghèo, chỉ khi có tiền thì họ mới dám đi phá thai thôi”, Sơn chua chát.
Bao phủ giờ trong rác hết… người!?
Là công nhân kỹ thuật nên lương của Sơn cao lêu nghêu. Đương nhiên, cách đây một số bốn tuần, Sơn đã phải nghỉ khiến. Sơn bảo, lúc trước, nhân thức việc Sơn đang làm cho, bằng hữu trong tổ chức kinh doanh đã tạo nhân tố kiện để Sơn “trốn việc” mỗi khi có bạn nào đó báo ở chỗ này, chỗ kia có hài nhi.
Tuy nhiên, thời điểm cách đây không lâu, bởi lượng việc rộng rãi nên Sơn không còn được ưu ái nữa.
“Cũng đã mấy lần em định trong khoảng thôi việc đi tậu hài nhi để dồn vào một chỗ tham gia công việc nhưng không được. Nói thật, cứ khi em có yêu cầu đó thì đêm không tài nào ngủ được”, Sơn thật thà san sẻ.
Sơn bảo, Sơn đang tổ chức lại bộ máy hoạt động của đội ngũ và một số 04 tuần nữa, khi tất cả mọi thứ đã đi vào bình ổn thì cậu lại tiếp diễn sắm việc khiến.
Theo Sơn thì công việc của em có thể chậm chạp một số bốn tuần, thậm chí một vài năm. Nhưng việc đón các sinh linh tội nghiệp kia thì chẳng thể chậm trễ trễ một phút, một giây. Nằm lẫn trong rác những sinh linh tội nghiệp dễ thành mồi cho chó, mèo hoang dã.
Ở Bắc Ninh, phổ biến lần Sơn đã phải nhập vai ông bố cùng bất đắc dĩ. Căn nhà, nơi Sơn và công chúng ở nhiều lúc là nơi nương thân của các bà bầu vì tình mà ôm hận. Đến đây, họ được Sơn và đại chúng chú tâm, chờ cái thai trong bụng khai hoa nở nhụy.
Khi những bà bầu ấy lâm bồn, Sơn lại lọc cọc đưa họ đến bệnh viện. “Năm vừa rồi, em dính luôn phải nhì bà đẻ mổ. Khổ, tốn cả mấy chục triệu bạc. Có lần thì em phải cắm xe mới có tiền viện phí”, Sơn kể.
Sơn bảo, đêm nào đi trộm hài nhi, Sơn cũng nỗ lực bới tậu thật kỹ để không bỏ xót em nào. Muốn khiến tròn nghĩa vụ của lương tri với các sinh linh bé xíu nhưng Sơn luôn ước chính mình và các thành viên trong nhóm phải về tay không sau đêm “tác nghiệp”.
“Bi thương là chuyện ấy vẫn không xảy ra. Đêm nào cũng thấy các bé nhỏ nằm trong đống rác”, Sơn buồn rầu.
(Tên anh hùng trong bài đã được đổi theo yêu cầu)
Đào Thanh Tuy / theo Trí Thức Trẻ
Tham khảo thêm: Play Boys
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét