Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2016

Yêu 6 năm không muốn cưới vì bạn trai vừa có điều kiện kinh tế eo hẹp vừa kém

Tôi không phủ nhận đã từng có những khoảng thời gian tôi vô cùng hạnh phúc khi bên anh. Chúng tôi quen nhau từ năm thứ nhất đại học. Hai đứa luôn bảo ban nhau học hành. Anh đích thực là một người nam nhi tốt, tính tình nhân hậu. Yêu nhau, nhiều người còn bảo tôi đành khô giòn, nạt anh. Anh lúc nào cũng chiều theo ý tôi, tôi muốn gì là được. Bạn bè thường trêu sau này cưới nhau về, tôi sẽ thay anh khiến chồng.

Thực sự tôi trân trọng tình cảm mà anh dành cho mình, sự tốt bụng mà anh đối xử với mọi người. Nhưng đó là thứ cảm xúc của cách thức đây 4 năm, khi tôi còn là một cô học sinh năm nhất. Còn bây chừ, khi tôi đã tốt nghiệp, đi làm cho được 2 năm, thì tôi lại thấy muốn bỏ cuộc vì mấy cái đức tính lành lành đó của anh.

bạn trai vừa nghèo vừa kém1 Anh lúc nào cũng chiều theo ý tôi, tôi muốn gì là được. Đồng đội thường trêu sau này cưới nhau về, tôi sẽ thay anh khiến chồng. (Ảnh minh họa)

Mái ấm anh nghèo khó, chuyện đó tôi nhân thức vì nhà chúng tôi đâu có cách xa nhau. Trong khoảng lúc mới yêu tôi ko phải thấy đó là yếu tố. Tôi yêu loài người anh chứ chẳng phải mong lấy được con nhà giàu cho phấn kích. Mái nhà nghèo chẳng phải là cái tội nhưng thanh niên kỷ nghuyên này như anh mà không có chí tiến thủ thì đấy là lỗi của anh.

Sau khi ra trường, khi mà tôi mê mải dấn thân mua công tác và chắc chắn bạn dạng thân thì anh bằng lòng về quê, khiến cho ở công ty tư nho tí hon gần nhà. Anh bảo anh không thích cảnh sống bon chen trên này nên chỉ muốn về nhà cho gần bố, gần mẹ. chậm tiến độ là thời điểm chúng tôi mở màn xa nhau.

Tôi được nhận tham gia làm cho một công ti lớn, lương bốn tuần rất khá. Khách hàng nào cũng xuýt trâm ca ngợi ngợi tôi giỏi giang khi con gái mà được tham gia đó làm cho. Tôi càng kiêu hãnh về phiên bản thân bản thân mình bao lăm thì lại càng chán anh bấy nhiêu. Tôi không cần bạn trai phải đi làm giàu sang, nhận phổ thông tiền nhưng ít ra anh ấy phải có chí tiến thủ. Đằng này vừa học xong, anh khăn gói về quê xin tham gia làm ở cái chỗ mà mấy đứa bạn học xong cấp 3 của tôi cũng đang làm cho khiến tôi thuyệt vọng cực kì.

Tôi ở thị trấn còn anh ở quê. Hàng tuần anh lên thăm tôi, cũng có khi lên đón rồi đưa tôi về quê. Anh vẫn chăm nom và lo ngại cho tôi. Anh thương cảm tôi, cổ vũ tôi nỗ lực… Nhưng không nắm bắt sao, trong lòng tôi giờ cứ cảm thấy bất mãn với anh. Mỗi khi ai đó hỏi về một nửa, tôi không có yêu cầu giấu chuyện chính mình đã có anh rồi nhưng việc phải nói công tác của anh thì với tôi lại hổ ngươi cực kì.

Có thể đại chúng nghĩ vì tôi hên có được sự nghiệp tôi nên giờ quay ra coi thường bạn trai. Tôi không phủ nhận một phần trong xúc cảm của tôi có như vậy. Tôi vẫn còn rất yêu anh nhưng vì phiên bản thân tôi được dân chúng bình chọn cao nên giờ tôi thấy không công bình và anh không xứng với mình ví như cứ ưng ý khiến cái công việc thông thường đó. Đấy là mọt công việc vừa nhàm chán, doanh thu lại thấp và chẳng giúp anh hiện đại được cái gì.Mái ấm anh có điều kiện kinh tế eo hẹp, lương 04 tuần của anh được một vài triệu nên cũng chỉ coi như hoàn toản giúp cha mẹ một chút. Anh chẳng tích lũy được cái gì cho mai sau.

Thế nhưng, ở nhà, anh chăm bẵm bố mẹ anh và ba má tôi rất khả quan. Ba má tôi lúc nào cũng bảo “chỉ có một thằng con rể là nó thôi” và giục tôi mau về quê lấy chồng, yên ổn ổn cuộc sống bên anh. Nhà tôi khá giả hơn một tẹo nên chỉ cần tôi về quê xin được công việc tầm tầm thì hai hoàng hậu chồng cũng không sợ đói. Nhưng… đấy không phải là cuộc sống mà tôi hướng tới.

Tôi đã cân nhắc phần nhiều về mối quan hệ này. Yêu anh, thương anh, tôn trọng tình cảm của anh thì có nhưng thuyệt vọng, muốn bỏ cuộc cũng sống sót. Tôi có nên vì anh mà bằng lòng một cuộc sống nhàm chán đó không hay buông tay anh để được sống như bản thân mình ước mong?

/ Theo Mày mò


Có thể bạn quan tâm: Tạp Chí Dành Cho Phái Mạnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét