(iBlog.vn) Cô ấy thật sự đáng yêu, chỉ là tôi không nhìn thấy. Cô ấy quá lộng lẫy mà trước giờ tôi lại khinh thường, khinh bỉ.
Ngày trước, tôi đã từng yêu một người thiếu nữ và cưới cô ấy về làm cho hiền thê. Nhưng đó là cái ngày tôi chỉ có nhị bàn trắng tay, chẳng có gì trong tay. Không thể phủ nhận, cô ấy luôn là hậu phương vững bền của tôi. Cô ấy đã luôn ở bên động viên, yên ủi tôi lúc tôi không có công ăn việc làm cho bất biến. Nhưng, cho đến một ngày tôi trông thấy, mình đã trở thành phong phú. Cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi. Tôi biến thành người đại trượng phu có tiếng nói, có địa vị và có mẫu mã. Con gái vây vòng vèo tôi tất cả.
Tôi đã từng nghĩ, nam nhi có tiền, chơi bời tí không sao. Và tôi đã xả thân các cuộc nhậu nhẹt, chè chén, quên bản thân bản thân mình của mấy năm túng thiếu. Bà xã, người đàn bà ấy vẫn tảo tần đêm ngày dù chồng phú quý. Cô ấy vẫn giản dị, chất phác, thậm chí là lôi thôi. Đôi khi bảo cô ấy ra ngoài với chồng phải ăn mặc chỉn chu, sành điệu thì cô ấy cười ‘em chỉ có vậy, anh có yêu em không?’. Thuở đầu thấy cô ấy nói vậy có vẻ hấp dẫn nhưng phổ quát lần đâm ra bực vì bản thân nói thê thiếp không nghe.
Đồng nghiệp thì ăn mặc xinh xắn, cô nào cô ấy đều nuột nà nà, còn bà xã bản thân thì chỉ giống như cô giúp việc, nhìn mà chán. Tậu đồ mới về cho hậu phi, hậu phi cũng vứt xó, bảo chẳng có cơ hội gì mà mặc, dễ thường ở nhà cũng ăn diện. Hậu phi chồng thảng hoặc tranh chấp về việc bé nhỏ đó. Phi tần không chịu đổi mới, suốt ngày ở nhà đầu bù tóc rối, con trẻ trong nhà, bếp núc vì không đi khiến cho, làm cho tôi có cảm giác khó tính cực kì. Lâu dần, tôi không còn đưa hiền thê tới các buổi chiêu đãi nữa. Tôi khởi đầu đi cùng các em gái trẻ đẹp, chân dài để điểm tô cho bản thân chính mình. Sợ gặp gỡ những người cần thiết, vợ tôi lại lôi thôi lếch thếch, ngại với người ta. Đi một bản thân thì hay bị hỏi nên tôi dần đưa theo các cô em. Và đương nhiên, các mối quan hệ phi nghĩa của tôi cũng từ đây mà ra…
Tôi mở màn cặp bồ, lén lút giấu cung phi rồi dần bị bà xã phát hiện và còn công khai. Tôi đã chỉ tham gia mặt cô ấy mà rằng ‘cô nhìn lại bản thân đi, lôi thôi, xấu xí như thế, có thằng nào nó thèm ngó ngàng? Tôi khiến cho chồng mà còn không chịu được nữa thì nói là người nào?’. Nghe đến đây, bà xã ứa nước mắt và ngày hôm sau, ngay thức thì, tôi thu được đơn ly hôn cung phi đã kí sẵn.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi xong xuôi như vậy thật hối hả. Tôi biến thành người đơn chiếc, lại cảm thấy thoải mái, vui miệng, vì trút bỏ được gánh nặng là người thiếu nữ xấu, người phi tần xấu. Tôi như được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân ngày vì tôi còn bao nhiêu cô gái xinh đẹp vây vòng vèo. Đơn ly hôn, tôi không ngần ngại mà kí ngay lập tức. Còn bà xã bỏ đi, tôi cũng không hay biết gì về cô ấy nữa, coi như cạn tình…
3 năm sau, tôi bất thần gặp mặt lại hiền thê trong tiệc cưới của người bạn thân. Nhìn vợ tôi lúc này khiến cho tôi choáng váng, thiếu chút nữa thì không trông thấy cô ấy. Người thiếu phụ xấu xí ngày nào trở thành xinh tươi, lộng lẫy, sang trọng, dáng dấp thì không kém cạnh một ai. Trong tiệc cưới ấy, cô ấy nổi bật đến không ngờ. Tôi không dám lại chào hỏi nhưng cô ấy đã vội vàng chào tôi, giống như cố ý để cho tôi thấy, người phi tần xấu mà tôi chê cười ngày nào giờ đã lột xác ra sao. Tôi không hiểu sao cô ấy lại đổi mới chóng mặt được như vậy. Ừ thì 3 năm, đâu phải là thời gian quá ngắn nhưng cũng ở với nhau mấy năm, tôi nói mãi mà cô ấy chịu đổi mới gì đâu? Không lẽ vì tôi ruồng bỏ cô ấy nên hiền thê đã nỗ lực làm mới bản thân mình…?
Tôi trốn sang một góc khác để thủ thỉ với bằng hữu nhưng không quên liếc nhìn người thê thiếp của bản thân mình. Đi kế bên tôi là cô người tình nhưng so với vợ tôi thì còn thua xa. Ấy vậy mà trong mắt tôi, tôi đã từng khinh bỉ phi tần vì cô người tình hiện tại. Tôi tới chạm chán đối tác làm ăn tay bắt mặt mừng, đang nói chuyện hoan hỉ thì anh ấy gọi hoàng hậu cũ của tôi lại và trưng bày, đó là phi tần của anh ấy. Tôi chết đứng, không tin tham gia tai chính mình, cứ thế đứng nhìn cung phi chính mình một hồi, thấy bản thân mình bé xíu, xịt vế và hèn kém biết bao.
Cô ấy thật sự xinh tươi, chỉ là tôi không nhận ra. Cô ấy quá là lộng lẫy mà trước giờ tôi lại coi thường, khinh bỉ. Giờ thì chồng cô ấy giàu, đại gia, thậm chí còn vô cùng quyền chức mà tôi còn thua kém phần lớn bậc. Tôi ái ngại khi trông thấy người thiếu phụ bản thân mình ruồng bỏ ngày nào giờ đã đổi mới, xinh tươi, phong phú hơn gấp nhiều lần so với mình. Có thể, ngày trước, tôi không nhận ra trị giá của cô ấy, không có bí quyết nào làm cho cô ấy đổi mới ngoài việc dằn vặt và chê cười, coi thường. Giá như tôi nhỏ tuổi nhẹ hơn, tâm lý hơn thì có thể, mọi chuyện đã khác…
Đây có phải là quả báo cho tôi, người đàn ông tham tiến thưởng bỏ ngãi, vì tiền mà phụ tình? Tôi thật sự cảm thấy bản thân thật hèn kém trong mắt người ta và thấy xấu hổ thay vì bản thân chính mình. Và khác lạ hơn, trong phút giây gặp gỡ lại bà xã, một lần nữa, tôi lại trở thành gã bỉ ổi. Người con gái đi bên cạnh tôi đột nhiên chốc trở thành một người có giá trị cực kì bé xíu… Trong tâm tưởng tôi, đầy ắp hình ảnh của hoàng hậu cũ, đáng yêu và kiêu sa…
Xem tại: Tạp Chí Đàn Ông
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét