
Gọi cha mẹ hoàng hậu là… anh chị
Tới con hẻm 64 đường Nguyễn Khoái (phố 2, quận 4, TP HCM) không khó để nhận thấy ngôi nhà của ông Võ Văn Ngọc (43 tuổi, ngụ 64/40/12, Nguyễn Khoái, thị trấn 2, quận 4, TP HCM). Ngôi nhà cũ kỹ bị cháy xém, những màu đen xám loang lổ, lọt thỏm giữa những căn nhà cao tầng, tường vôi bóng lộn xung quanh.
Trước cửa nhà, một căn lều bé xíu được dựng lên, khiến nơi che mưa che nắng của ông Ngọc phổ biến tháng qua. Lúc chúng tôi tới, người con trai đang ngủ trưa trên chiếc giường nhỏ tuổi.
Tấm bạt mỏng manh thủng lỗ chỗ không che được cái nắng ban trưa gay gắt khiến cho gương mặt người đại trượng phu khi ngủ vẫn nhăn nhúm.
Nghe tiếng khách gọi, ông Ngọc thủng thẳng tỉnh ngộ ra rồi thong thả trở mình ngồi dậy một phương pháp khó nhọc. Ông khổ cực cho biết, căn gác lửng đã bị ngọn lửa thiêu rụi, tới giờ vẫn chưa có tiền sửa sang lại, không thể ở được, ông đành dựng cái lều ở đây để ngủ.
Những ngày nắng còn đỡ, còn những ngày mưa như trút, tấm bạt mỏng tanh không đủ sức ngăn những cơn mưa và gió thốc, cả “căn phòng” bị ướt nhẹp. Nói rồi người đại trượng phu chỉ vào tấm nệm mỏng còn bốc mùi ẩm mốc do cơn mưa đêm qua để lại, chưa kịp khô.
Nhớ lại sự việc đã xảy ra, dù đã hơn nửa năm, nhưng giọng kể ông Ngọc vẫn còn sự kinh hãi. Ông rưng rưng cho hay, ví như con gái ông sớm nhân thức nghe lời, không xả thân tình yêu với người đại trượng phu cộc cằn, thô tục thì đã không nên nỗi.
Võ Thị Thanh Thúy (25 tuổi) là người con gái thứ nhì của ông. Thúy chỉ được học tới lớp 5 rồi nghỉ học giữa chừng mực phụ ba mẹ kiếm tiền sinh sống.
Lúc đầu, Thúy cũng rất chăm ngoan, hiền khô, nhưng càng lớn lên, càng quen biết phổ biến bạn bè, Thúy càng đổi tính đổi nết, trở nên theo đòi, thường xuyên đi chơi về muộn.
Khoảng đầu năm 2015, Thúy mang nửa kia là Nai lưng Ngọc Trung (36 tuổi) về công bố mái nhà. Trung quê ở Long An, nhưng ở trọ tại quận 7, không nghề nghiệp bình ổn, bông lông khắp nơi, bạn nào thuê gì khiến nấy, lối sống lại không lành mạnh.
“Ngày đầu con bé nhỏ đưa một nửa về công bố, phi tần chồng tôi đã không ưng cái bụng rồi. Chẳng hề vì nó lớn tuổi hay nghề nghiệp không bất biến, mà nó cư xử rất lỗ mãng, lại không nhân thức tu chí khiến ăn. Tui còn nghe người ta nói nó có dính vào ma túy đá…”, ông Ngọc kể lại
Khiếp sợ cho êm ấm cả đời của con gái, thê thiếp chồng ông Ngọc ra sức khuyên can, nhưng cô gái trẻ bỏ ngoài tai mọi vấn đề. Đến khi con gái đi về nhà thông báo đang mang bầu đứa con của Trung, nhì người đành bấm bụng chấp thuận.
“Lúc hai đứa trở về, tôi có nói là sự đã rồi, bây giờ Trung gọi ba mẹ đến để nhì bên gặp nhau, bàn chuyện cưới hỏi. Thế nhưng nó cứ hẹn mãi mà không thấy chấp hành. Trong khoảng ngày đó cho đến sau này, nó luôn gọi hiền thê chồng tôi là anh chị, chứ không chào hỏi là ba mẹ”, ông bức xúc nói.
Hậu họa mối tình si
Không được bạn trai cưới hỏi, Thúy mang cái bụng vượt mặt về nhà thân phụ mẹ sinh đẻ. Theo lời ông Ngọc, đây cũng là khoảng thời điểm con gái bản thân và Trung xảy ra phổ biến chếch mếch.
Sau rộng rãi lần như thế, nghĩ rằng một trong những nguyên nhân làm cho nhì người nhiều lần ôm đồm vã là do phụ vương mẹ hậu phi không thích mình, nhiều lần nói ra nói tham gia, nên Trung nuôi nhu cầu gây án.
Khoảng 21h ngày 25/1/2016, khi ông Ngọc và thê thiếp ở trên gác sẵn sàng bữa cơm tối, phi tần ông nhận được laptop của một người nhà báo “thằng Trung mang xăng qua đòi đốt nhà anh chị đó”.
Vì lúc trước, Trung đã phổ biến lần dọa nạt nhưng không chấp hành, nhị ông bà cũng không tin Trung có thể ra tay, nhưng trong căn gác có đứa cháu chỉ gần nhì bốn tuần tuổi, nên người hiền thê dù bán tín bán nghi vẫn bồng cháu ngoại ra đầu hẻm gửi nhờ láng giềng.
Bà vừa đi gửi cháu về thì Trung phóng xe tới trước cửa nhà, một tay mang theo can xăng và một tay cầm một roi chích điện. Trung lớn tiếng đòi đưa con về quê để sống.
Thấy con rể hờ trong hiện trạng say xỉn, hung tợn, cung phi chồng ông Ngọc không đồng ý, khuyên Trung về nhà có chuyện gì để hôm sau hãy nói.
Không thực hiện được mục đích, Trung lấy bịch xăng ném tham gia người cha mẹ hiền thê rồi bật quẹt làm cho cả căn nhà chìm trong đại dương lửa.
“Sau khi châm lửa, Trung lấy nước tự xối lên người rồi nhảy ra ngoài. Lúc đó trong nhà có đầy đủ 4 người. Phụ thân tôi và anh trai tôi ở dưới nhà nên may mắn được người dân đưa ra ngoài kịp thời, không bị thương gì. Còn tôi và hoàng hậu bị lửa bám tham gia người, phải rất lâu sau mới nhảy được ra ngoài cửa sổ, gọi hàng xóm thành lập cửa rồi nhảy xuống thoát ra ngoài.”, ông Ngọc kể lại.
Dù được bà con lối xóm và tập đoàn tính năng ở địa phương mua mọi bí quyết dập lửa và cấp cứu kịp thời, nhưng phi tần chồng ông Ngọc vẫn bị ngọn lửa hung ác làm bỏng trên 60% thân thể.
Lâm cảnh khốn cùng
Ông Ngọc kể, từ sau vụ hỏa hoán vị do người con rể hờ gây ra, mái nhà của ông lâm tham gia cảnh khốn đốn. Lúc trước, hậu phi ông gánh hàng xôi, chè để bán. Ông thường dựng chiếc xe gắn máy đã cũ ở trước gian hàng của hoàng hậu, vừa chạy xe ôm vừa giúp phi tần bán hàng những lúc từ từ.
Trong khoảng sau khi hỏa hoán vị xảy ra, sức khỏe nhị người trở nên suy yếu: “Thê thiếp chồng tôi bị bỏng nặng, phải nhân tố trị trong bệnh viện gần một bốn tuần trời. Hai chân không thể đi lại, chúng tôi đành phải khiến cho bạn với xe lăn. Từ khi sự việc xảy ra cho tới nay, phía gia đình Trung không lui đến thăm hỏi”.
Trên đôi chân của người nam nhi còn loang lổ những vết bỏng trắng toát, ông cho hay, vào những lúc trái gió trở trời, đôi chân trở thành đau nhức và dần dà bị teo ốm. Vì không có tiền chạy chữa nên ông chỉ nhân thức cố chịu cơn đau mỗi ngày.
Nhà vốn neo đơn, không có khách hàng nào chăm nom, từ sau khi ra viện, người cung phi phải về nương nhờ nhà ngoại. Ông Ngọc ở lại, trong nhà còn có người thân phụ già bị liệt đã nhiều năm và người anh trai bị tâm thần.
Người đại trượng phu đầu đã có mái nhà, cuộc sống cũng gian nan, không thể đỡ đần gì phụ vương mẹ. Nhắc đến cô con gái, ông bảo: “Trong khoảng độ ấy tới nay, nó vẫn cứ như người mất hồn, suốt ngày chỉ biết đi ra đi tham gia, chẳng khiến cho được việc gì”.
Gian nhà bé nhỏ không có đồ đạc gì giá trị cao, cửa nhà bề bộn, không quét quáy, là nơi 3 người nam nhi cư trú.
Đưa đôi mắt đượm bi thương nhìn căn nhà chỉ chừng mực 15m2, ông chua chát cho hay, phía trên gác cốt yếu khiến bằng gỗ nên ngọn lửa đã thiêu rụi hết đồ đạc, lại sợ gác xếp bất thần đổ ập xuống nên không ai dám ở trên đó.
Căn phòng nhỏ dại ở dưới nhường nhịn thân phụ và anh trai, ông Ngọc che tấm bạt trước hiên nhà, kê chiếc giường bé dại làm cho nơi ở.
Kiệt sức khiến cho việc gì, ông Ngọc cứ chiều chiều lắc xe lăn đi khắp các con đường, các quán nhậu để xin miếng cơm nuôi cha và anh trai. Thấy hoàn cảnh người đại trượng phu tội nghiệp, phổ biến người yêu tình giúp sức, bà con lối xóm thảng hoặc cũng mang qua cho ít đồ. Nhờ đó, họ lắt lay sống qua ngày.
Về phần hung phạm, theo lời ông Ngọc, sau khi sự việc xảy ra, Trung bỏ trốn, sau quay trở lại nhà ngoại của phi tần với yêu cầu phóng hỏa tiếp, thì bị phát hiện và tiếp diễn bỏ chạy.
Sau đó nhì tháng, trong lúc công ty tác dụng đang tróc nã tậu, Trung lại tìm về nhà cha mẹ thê thiếp, mang theo con nhỏ nhắn bỏ trốn và hiện đang bị công an Thị xã 4 phát lệnh truy nã.
Nói về ước muốn của mình, ông Ngọc thở dài: “Giờ hậu phi chồng tôi chỉ mong có tiền chữa bệnh, và sửa lại căn gác lửng đã cũ để bà xã chồng tôi lại đi về sống với nhau như xưa. Thế nhưng, với tình hình sức khỏe chúng tôi hiện nay, thì…”.
Hoàng Lành / baophapluat.Việt Nam
Xem thêm: Tạp Chí Dành Cho Phái Mạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét